Đêm tân hôm, khuya khoắt, một người phụ nữ gọi điện thoại đếngọi anh ta đi.
Tôi không hề bất mãn với cú điện thoại này, ngược lại, cựckì cảm kích. Ít nhất anh ta cũng để cho tôi tạm thời tránh khỏi sự tiếp theo màtôi có thể gọi là một đêm tân hôn tuyệt đối không vui sướng. Về phần người phụnữ kia có địa vị như thế nào, có quan hệgì với Lâu Thiếu Bạch, tôi thật sự hoàn toàn không ngại. Tôi mơ hồ có một loạicảm giác, đêm nay Lâu Thiếu Bạch sẽ không trở lại.
Tôi kéo lại quần áo vừa rồi bị anh ta kéo xuống, sửa sang lạimột chút, sau đó giật tấm chăn hỉ màu hồng có chút chói mắt, đang định đắp lênnằm xuống thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Phúc mẹ: “Tiểu thư, đã ngủ chưa?”
Người vú em này của Trì Cảnh Thu là người duy nhất tôi cảm thấyquý mến sau khi đến nơi này. Vội vàng lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy cửa bịđẩy ra, Phúc mẹ đã đi vào, trên tay cầm một vật gì đó.
“Tiểu thư, cô gia vừa rồi phân phó tôi đến bôi thuốc chocô.”
Tôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lâu Thiếu Bạch cũng biếtlàm loại chuyện này, hừ, tôi dùng chăn che khuất chân mình, quay lưng lại choPhúc mẹ ngồi phía sau.
Phúc mẹ vén mái tóc dài sau người tôi sang một bên, cởi áotôi ra, cẩn thận giúp tôi bôi thuốc mỡ, lại dùng ngón tay thoa thoa, để cho thuốcthấm vào. Vừa thoa thuốc lại vừa thở dài: “Tiểu thư, có phải cô lại làm cho côgia tức giận hay không? Nào có đêm động phòng mà lại bỏ lại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/174597/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.