Lâu Thiếu Bạch đi đến phía sau tôi, đứng lại, ánh mắt củatôi cùng anh ta chạm nhau qua tấm kính trên bàn trang điểm mạ vàng uyên ương.
Trong phòng này cũng có đèn điện, nhưng bởi vì là đêm tânhôn cho nên không mở, vẫn thắp cặp nến đỏ. Ánh nến chiếu rọi từ môt bên, ánhlên khuôn mặt cùng đường cong như đao khắc của anh ta, khuôn mặt nửa tối nửasáng, nhìn không rõ ánh mắt của anh ta.
Tôi thu ánh mắt lại, vừa đứng dậy được một nửa thì vai bị đèxuống, bị anh ta nhấn cho ngồi trở lại.
Tay của anh ta cũng không thu lại, cứ như vậy mà bóp lấy vai tôi, cúi người xuống, ghé vào một bêntai của tôi, ngắm nhìn tôi trong gương, đột nhiên không có ý tốt mà nở một nụcười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Em thật sự không hề quan tâm đến người đàn ông ngày hôm quacòn dẫn em bỏ trốn giờ thế nào sao?”
Lúc anh ta nói chuyện, một luồng khí ấm áp vang lên bên taitôi, tôi có chút không quen, đầu nơi né sang một bên.
Lúc này đây, ánh mắt cùng giọng điệu mỉa mai của anh ta, tôiđều nghe rõ mồn một.
“Nếu tôi nói anh thả hắn đi, anh sẽ nghe theo tôi sao?”
Tôi nhìn vào mắt anh ta qua tấm kính, chậm rãi nói.
Đôi mắt đẹp của anh ta hơi nhíu lại, ánh mắt thoáng cái lạitrở nên lạnh lùng.
Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Nghe xong lời nói vừa rồi của hắn ta, cho dù tiểu thư nhàhô Trì ngày xưa có mê luyến, hiện tại cũng đã biết bộ mặt thật đằng sau khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/174596/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.