Tất cả âm thanh biến mất.
Những người khác đột nhiên dừng lại.
"Người hai đầu đâu?"
Nữ tử váy dài hỏi.
"Vừa rồi còn ở nơi này, có phải tìm được đường ngầm nào nên rời đi trước hay
không?"
Nam tử áo đen nói.
"Hừ, chắc chắn là vậy, vì giành chiếm lấy bảo tàng trước."
Ngựa đầu người vội vàng chạy tới chạy lui trong đại điện, muốn tìm kiếm dấu
vết người hai đầu rời đi.
Liễu Bình thờ ơ lạnh nhạt, cẩn thận quan sát toàn bộ đại điện, muốn xem cái gọi
là thủ vệ lồng giam rốt cục là gì.
Đại điện đột nhiên chấn động.
Tất cả ánh hào quang trở nên ảm đạm.
Tất cả hóa thành hắc ám.
"Chúng ta còn lại bốn người, tốt nhất là tụ lại với nhau, mỗi người phòng thủ
một hướng."
Nữ tử váy dài lớn tiếng kiến nghị.
"Ý kiến hay."
Ngựa đầu người nói.
"Ít nhất không lo lắng hai mặt gặp địch."
Nam tử áo đen nói.
Liễu Bình cũng cảm thấy đây là biện pháp hay, lập tức tiến lên đứng chung một
chỗ với ba người khác, mỗi người canh giữ một hướng.
Bốn người lẳng lặng đợi mấy giây.
Một pho tượng chậm rãi dâng lên từ mặt đất, đứng sừng sững ở vị trí mà Hư
Không Thứ Mẫu đứng trước đó.
Nói nó là pho tượng, còn không bằng bảo nó là một tồn tại dạng người khoác
một chiếc áo ngoài làm bằng đá.
Xuyên qua những khe hở giáp trụ bằng đá kia, hoàn toàn có thể nhìn thấy bên
trong là da thịt nhân loại.
Nó cầm trường mâu và đại thuẫn trong tay, bày ra tư thế chiến đấu.
ế ằ ấ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600671/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.