Uy lực của “Hí Kịch Sư" 
rất mạnh, thậm chí có thể giấu Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ đi, nhưng rốt 
cuộc cũng không phải thuật pháp chiến đấu chân chính. 
Thế giới chi thuật mà tứ thánh trụ giao cho mới là gốc rễ của hắn. 
Đáng tiếc, cách một giờ thì tứ thánh trụ mới có thể sinh ra một thuật, hơn nữa 
dùng xong thì không còn, phải chờ thêm một giờ. 
Liễu Bình nhìn nhìn cự kiếm huyết sắc cắm trên tảng đá kia. 
Đây là thanh kiếm của bộ xương khô huyết sắc kia. 
Dùng không thuận tay. 
Bàn về chiến đấu, hắn vẫn nên nghĩ cách tìm ra một thanh trường đao thì tốt 
hơn. 
Trong thời gian hắn âm thầm tính toán, tảng đá đã lao tới bên cạnh rừng cây. 
Lúc này còn chưa tới giới hạn một giờ. 
Andrea đã cảnh giác lên. 
Nàng muốn hóa thành cự long bay lên trời cẩn thận xem xét tình huống, lại bị 
Liễu Bình giữ chặt. 
"Không cần đi." 
Liễu Bình nói khẽ một câu. 
"Thế nào?" 
Andrea khó hiểu mà hỏi. 
"Ngươi không có gấu trúc, ta có." 
Liễu Bình lời ít mà ý nhiều. 
Trong lòng hắn dâng lên một điềm báo chẳng lành, trực tiếp giấu Andrea ở phía 
sau, hắn đứng lên rồi giờ kiếm cẩn thận cảnh giới. 
Bỗng nhiên. 
Một giọng nữ xa xăm vang lên từ sâu trong rừng cây: “Các ngươi giết cái tên 
đầy người là lôi điện kia sao?" 
Liễu Bình ngẩn ra một chút. 
Giọng nói này... Hình như đã nghe qua ở nơi nào. 
Tâm niệm của hắn chợt lóe, rốt cuộc cũng nhớ tới chủ nhân của giọng nói này.- 
- Là nữ nhân xách theo một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600663/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.