Cây cầu gãy bên ngoài dịch trạm. 
Gió thổi, hoa rơi. 
Một nữ tử đứng bên cây cầu gãy, dựng thẳng một thanh đại kỳ màu đen lên, để 
nó đón gió phấp phới. 
Trên mặt cờ tỏa ra từng đợt gọn sóng, cứ như bị kích hoạt năng lực nào đó. 
Giây lát sau. 
Gọn sóng tan đi. 
Đại kỳ cũng được thu lại, mặc cho gió thổi cũng không mở ra nữa. 
Nữ tử mang đầy tiếc nuối, lẩm bẩm: “Sức mạnh thay đổi chủng tộc mạnh như 
thế, hiện tại muốn đổi về cũng không có cách nào cả." 
Trong gió có từng cánh hoa rơi lả tả. 
Nữ tử lắc đầu, đi trở về dịch trạm.- - Nơi này chỉ cho quan gia sử dụng, trong 
đám người từ nam chí bắc cũng chỉ có người mang thân phận quan phủ mới 
dám nghỉ ngơi ở chỗ này. 
Nữ tử lập tức đi vào dịch trạm, tùy ý tìm vị trí rồi ngồi xuống, mở miệng nói: 
“Rượu." 
Vài tên dịch quan thoáng đánh giá, không dám nói thêm gì, thậm chí trên mặt 
còn mang theo nụ cười nịnh nọt. 
"Ngài chờ một lát.”. 
"Chỗ của chúng ta có vài món ăn ngon, ngài xem có muốn nếm thử hay 
không?" 
"Tiên tử, xin uống ly trà nóng trước." 
Bọn họ nghênh đón, nhiệt tình nói. 
-- Vừa thấy thì biết ngay ả là người tu hành, không muốn chết thì phải kính cẩn 
lấy lòng. 
Nữ tử nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy khá vừa lòng. 
"Mau cho rượu và thức ăn lên đi, không cần hầu hạ." 
Ả quăng một khối vàng lên trên bàn. 
Ánh mắt dịch quan sáng lên, cầm vàng rồi cúi đầu khom lưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600661/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.