Liễu Bình nhìn ra chung quanh.
Trên Huyết Hải không có cái gì, dưới mặt biển cũng là một mảnh tịch liêu.
Từng cơn thủy triều ào ạt.
Một cái bè gỗ nho nhỏ trôi nổi đến theo mạch nước ngầm, trên đó không có một
bóng người, lại có mấy cái ghế dựa bằng gỗ.
"Nơi này còn có người khác không?"
Liễu Bình nhìn chằm chằm bè gỗ và hỏi.
"Có thể có, cũng có thể không-- nơi này là thế giới chân thật, thời gian đã không
tồn tại, chúng ta sẽ không nhìn thấy bất cứ tồn tại nào khác, bởi vì giữa chúng ta
không có thời gian để làm tiêu chuẩn đo lường chung -- Thời gian đã bị hủy
diệt."
Andrea nói.
"Hiện tại chúng ta phải trở về Vĩnh Dạ, tiến vào thế giới của nó sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Đừng có gấp, bắt đầu từ thế giới này, tất cả đều rất hung hiểm, chết rồi thì sẽ
chết thật, không bao giờ tồn tại chuyện xuyên qua thời gian nữa."
Andrea nói.
"Cho nên chúng ta phải thận trọng?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, tốt nhất người ngụy trang một chút, đừng tùy tiện lộ ra thực lực vốn
có của bản thân."
Andrea nói.
"Vậy ta ngụy trang thành người trị liệu trước, ta rất quen thuộc với hệ thần
thánh."
Liễu Bình hồi tưởng lại những kỹ năng hệ thần thánh, lại nghĩ tới rất nhiều kỹ
năng của thần thánh kỵ sĩ và thủ ngục kỵ sĩ.
Hắn có được nguồn cội sức mạnh thần thánh mà thượng để tự mình truyền thụ,
bản thân cũng thông hiểu rất nhiều kỹ năng thần thánh, còn mượn dùng giáp tà
ma để tiến hành tự hỏi về tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600653/chuong-1199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.