Liễu Bình yên lặng gật đầu.
Thật ra hắn hoàn toàn lý giải cách làm của người thủ hộ Mộng Cảnh.
Bắt đầu từ lúc cho chiến giáp một Hôn Nguyệt Bí Ngọc phỏng chế, mãi đến khi
thiết lập nơi khởi nguyên của linh hồn giả, đều là vì phòng ngừa Mộng Cảnh bị
tà ma công phá.
Nếu nó không cẩn thận như vậy -- Mộng Cảnh đã sớm xong đời.
Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một ý niệm, vội vàng nói: “Từ từ –– Lẽ ra
nơi khởi nguyên của linh hồn là nằm ở đỉnh cao nhất của thần trụ, nếu Mộng
Cảnh là đảo ngược, vậy hẳn nó ở ––”.
"Phía trên Vĩnh Dạ."
Andrea nghiêm nghị nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Ngươi là người tồn tại chân
thật."
"Thánh Linh của ngươi đã sống lại, cũng là Linh chân thật."
"Người thủ hộ Mộng Cảnh đã cho phép các ngươi tiến vào cánh cửa bí mật mà
Mộng Cảnh che giấu."
"Ngươi có được chìa khóa cánh cửa: Hồn Nguyệt Bí Ngọc."
"Cánh cửa trên đỉnh Vĩnh Dạ đã mở ra."
"Ngươi đã đến phía trên Vĩnh Dạ!"
Oanh! Một lực trùng kích thật lớn truyền đến từ bốn phương tám hướng, lại hóa
thành hư vô dưới ánh hào quang của sao trời và tiếng rồng ngâm.
Liễu Bình chỉ cảm thấy mình như tiến vào một hải uyên.
Chẳng qua hải uyên này có chút đặc biệt -- Nó là màu đỏ thẫm.
Vì sao? Liễu Bình không kịp nghĩ tiếp thì đã cảm thấy mình bị Andrea ôm lấy
từ sau lưng, hai người nhanh chóng nổi lên trên.
Ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh tầng tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600652/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.