Vào đêm. 
Liễu Bình và Huyết Vũ đi tới một thành thị xa lạ của phàm nhân. 
Lúc này đã là đêm khuya. 
Trên đường phố, người đi đường thưa thớt. 
Trừ gió ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác. 
Liễu Bình nói: “Chắc chắn ảo giác của ta có thể mê hoặc chúng, hiện tại chúng 
ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước." 
"Tạm thời chúng sẽ không tìm thấy ta?" 
Huyết Vũ hỏi. 
"Không sai." 
Liễu Bình nói. 
Hắn đứng lại trước một khách điếm tỏa ra ánh sáng, vừa quan sát cảnh tượng 
chung quanh, vừa dẫn động thuật pháp, chữa khỏi vết thương trên người. 
Nửa giờ trước. 
Trên mảnh núi non kia chen đây chúng sinh, chúng nối liền cả trời đất, chi chít 
không thể đếm hết. 
Người nào cũng là phần thân kiếp trước của Huyết Vũ. 
Thực lực đơn thể của chúng so ra kém thời kỳ Huyết Vũ mạnh nhất, cũng 
không chịu nổi mấy lần công kích của Liễu Bình-- Nhưng ngặt nổi số lượng quá 
nhiều. 
Hàng trăm vạn phân thân tà ma, một phân thân chỉ dùng ra mấy chiêu thì đó 
chính là hàng vạn vạn tà ma chi thuật. 
Liễu Bình thấy tình thế không ổn thì lôi kéo Huyết Vũ bỏ chạy. 
"Thương tích thế nào?" 
Huyết Vũ hỏi. 
"Không có gì." 
Liễu Bình nói. 
"Đều trách ta thực lực quá yếu." 
Huyết Vũ thở dài và nói. 
"Không thể trách ngươi, thiếu chút nữa ta cũng chạy không thoát." 
Liễu Bình nói. 
Hai người đi vào khách điếm, đặt phòng, bắt đầu nghỉ ngơi. 
ế ồ ố 
Một mình Huyết Vũ một gian, vừa đi vào cửa thì đã ngồi xuống trên giường, 
ngậm một viên linh đan bắt đầu tu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600642/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.