Ong! Gậy trúc xanh biếc đột nhiên nảy lên một chút.
Huyết Vũ lập tức mở mắt ra, vui vẻ nói: “Cảm giác có công đức tới cửa không
tồi."
Ả nắm cây gậy trúc lên đi ra bên ngoài động phủ.
Liễu Bình có chút nghi hoặc.
Thánh bia cấm kỵ đã ở trạng thái chính diện, kích hoạt “Thuật nhất nhân vạn
sinh”.
Đáng lẽ hiệu quả của “Sức mạnh Chủng Ma"
đã biến mất.- - Vì sao y còn có thể câu được thứ gì chứ? Liễu Bình đứng lên,
chậm rãi đi đến của động phủ, nhìn ra bên ngoài không trung.
Chỉ thấy Huyết Vũ cầm gậy trúc xanh biếc trong tay, nhẹ nhàng kéo khỏi hư
không một cái.
"Hả? Hình như là con cá rất lớn."
Huyết Vũ nói.
Cả gậy trúc uốn cong thành hình trăng tròn, cho nên ả dùng hết sức lôi kéo mới
túm thứ mà gậy trúc câu được ra khỏi hư không.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt bỗng nhảy dựng.
Sợi tơ xanh biếc cuối gậy trúc câu lấy một nhân loại xa lạ.
"Ngươi là người nào? Phạm phải tội nghiệt gì!"
Huyết Vũ quát.
Đó là một đứa bé cả người tái nhợt, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn chằm
chằm Huyết Vũ và nói: “Ngươi hỏi ta là ai? Ta chính là người đấy."
"Ta?"
Huyết Vũ không thể hiểu được mà nói.
Đứa bé nâng tay lên, lập tức kéo ra một thanh khảm đao từ hư không.
"Nhưng hiện tại ngươi đã mất đi thẻ bài kia, cũng mất đi tư cách, để ta thay thế
người trở thành người đi."
Đứa bé kia nói xong thì thân thể lập tức thoát ly hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600641/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.