Hắn chậm rãi đi về hướng âm nhạc truyền đến dọc theo con phố.
Trên không trung có bông tuyết bay xuống.
Nếu ngẩng đầu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên ngoài không trung có một bóng mờ thật
lớn.
Nó nhìn như một tồn tại dạng người, đang quan sát toàn bộ thế giới.
Liễu Bình nhất thời không để ý đến bóng ma này.- - Trong vô số thế giới và thời
không, thật sự có quá nhiều quái vật.
Hiện tại hắn bức thiết muốn tìm kiếm “Người sống sót"
kia.
Xuyên qua từng con phố không người, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy nơi âm nhạc
vang lên.
Đó là một kiến trúc tương tự như thần miếu.
Ở lân cận, những kiến trúc khác đều quay quanh nó, cứ như nó mới là trung tâm
của nơi này.
Khi Liễu Bình đến nơi này, tiếng dương cầm trở nên càng vang dội.- - Giống
như đang hoan nghênh hắn.
Liễu Bình tìm được cổng chính của thần miếu, đẩy cửa đi vào.
Vẫn không có người.
Một cây dương cầm được đặt cuối những hàng ghế dài không người, ở bên cạnh
đài chủ tế, đang phát ra tiếng vang leng ka leng keng.- - Không có ai đàn, nó
đang tự vang.
Liễu Bình nhìn một vòng chung quanh, chỉ thấy trên dàn tế có một hư ảnh đang
đứng sừng sững.
Đó là một nữ tử tóc đen.
Nàng ta khoảnh hơn ba mươi tuổi, trên người lộ ra một cảm giác trang trọng và
nghiêm nghị tĩnh lặng, nàng mặc một bộ áo bào ngắn màu đen kiểu cũ, quần
thụng rộng thùng thình, miệng ngậm một điếu thuốc, đang ngồi bên cạnh tế đàn.
-- Nhìn qua có chút cô đơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600495/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.