Tất cả chữ nhỏ hiện ra xong thì nhanh chóng thu lại, không hiện ra trước mắt
Liễu Bình nữa.
"Giới thiệu thực mơ hồ... Vì sao không kỹ càng chi tiết một chút?"
Liễu Bình nói.
"Dùng một lần thử xem."
Thượng đế đầy hứng thú mà nói.
Cũng đúng.
Dùng một lần xong thì có lẽ hắn sẽ hiểu biết bản chất của kỹ năng này.
Liễu Bình khẽ động ý niệm, lập tức phát động “Giảng đạo”.
Từng ánh hào quang nhu hòa mà thánh khiết xuất hiện quanh thân hắn, tô điểm
cho hắn tựa như thánh nhân.
Trong lòng hắn có chút cảm ngộ, chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng kéo một cái
tên hư không.
Chỉ thấy một phong thư có bì trắng bị rút ra.
"Trước kia là thẻ bài kiến nghị, hiện tại là một phong thơ -- Chẳng lẽ đổi bình
nhưng không đổi rượu à."
Liễu Bình nói.
"Tự tin lên chút, trong đó có sức mạnh của người và ta mà."
Thượng để nói.
Liễu Bình xé mở phong thư, rút ra một tờ giấy trắng từ trong đó.
Chỉ thấy trên giấy viết từng hàng chữ nhỏ: “Ngày hội long trọng giống như một
sự kết thúc hoa lệ, ngụ ý hoàng hôn của thế giới đã bắt đầu,"
"Sau khi quần tinh hoàn toàn ngã xuống, “Thần linh hành tẩu trong phế tích
người từng nhìn thấy, giống như chó nhà có tang lưu lạc không nơi nương tựa."
"Mộ địa phàm nhân lại thành nơi ẩn núp cuối cùng, “An giấc ngàn thu đi, tất cả
thần linh!”.
"Dưới sự của bao phủ tử vong, chỉ có người sống sót cuối cùng đang yên lặng
chờ đợi."
Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600494/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.