Một sợi dây dài hơi tỏa ra ánh sáng kim loại hiện ra trên tay Liễu Bình.
Hắn đi trở về bãi cỏ, dùng sợi dây trói chặt lấy cả thi thể quái vật, cột lúc lại hai
tay hai chân, lại đào hố, vùi thi thể không đầu vào sâu trong lòng đất.
Mãi đến lúc này, hắn mới nắm đầu quái vật lên.
"Ngươi bất tử, đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
"Bởi vì ta đã chết."
Cái đầu kia lộ ra vẻ mặt oán hận.
"Ngươi là linh hồn có tội chịu khổ trong địa ngục à? Tới đây, nói cho ta xem,
rốt cục trong địa ngục đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Cho dù người dùng một trăm loại binh khí tra tấn ta, ta cũng không nói cho
ngươi bất cứ chuyện gì!"
Quái vật đầu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bá bá bá lả tả! Một thanh rồi lại một thanh binh khí sắc bén rơi xuống từ hư
không, cắm lên bãi cỏ quanh đầu quái vật, chỉ trong một giây mà đã đạt tới con
số hàng trăm hàng ngàn, đồng thời tỏa ra hàn quang dày đặc.
Quái vật hoảng sợ.
Ánh mắt nó xẹt qua số binh khí như rừng kia, không khỏi hít ngược một hơi, lập
tức nói với giọng điệu như xuất phát từ thâm tâm: “Đại nhân cần gì làm lụng vất
vả như thế? Muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi ta là được, ta nhất định biết gì nói
hết, không có nửa lời giấu giếm."
"... Rốt cục địa ngục đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
Quái vật nói: “Địa ngục đã biến thành nơi thí nghiệm cấm kỵ, tất cả mọi thứ ở
nơi này cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600471/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.