Cánh cửa đóng lại.
Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: “Chỗ
ngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."
Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầu
lâu.- - Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không để
cuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.
Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.
Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thì
sao? Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải là
nó làm ồn tới quả trái cây trân quý này? Người cha vung tay lên, lập tức bày ra
một lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.
Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừa
lòng, sau đó đi về hướng phòng khách.
Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đến
chút dao động không gian.
Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.
Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: “Không phải người lại vào phòng
làm việc rồi à? Sao lại ra rồi?"
-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thành
người cha.
Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: “Ta nghĩ đến
chuyện ngày mai."
"Không phải đã an bài xong rồi sao?"
Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi.
"Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600457/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.