“Chỉ khi nào nghe theo lời dạy bảo của thầy thì chúng ta mới có thể trưởng
thành thật tốt, thầy cũng không hại chúng ta, mỗi một câu đều muốn tốt cho
chúng ta..."
Liễu Bình vừa nói, tinh thần tập trung, lập tức phóng ra sức mạnh của mình.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi nhìn thấu tất cả sức mạnh che giấu
trong hoàn cảnh trước mặt."
Chữ nhỏ lại biến mất.
Chỉ một thoáng, Liễu Bình thả chậm tốc độ nói: “Đương nhiên, ta có thể lấy
được thành tích như vậy, cũng không thể không nhắc tới sự ủng hộ của các bạn
học."
Hắn ngừng một chút.
Tất cả ảo giác chung quanh đều biến mất.
Giờ phút này, trước mặt hắn hiện ra cảnh tượng của thế giới chân thật-- Cả
phòng học được cấu thành từ vách tường thịt màu đỏ thẫm tứ phía, mỗi bàn học
là một u bướu thịt nhô lên, mà trên những chỗ ngồi trống rỗng kia, từng hư ảnh
thiếu niên bị giam cầm trên đó, không ngừng phát ra tiếng kêu rên sắc nhọn.
Ngoài cửa phòng học có thứ gì đó chợt lóe qua.
Tất cả linh hồn bị giam cầm lập tức bị hút ra ngoài, biến mất khỏi phòng học.
Còn về thầy giáo kia -- “Ta và các bạn học cùng chiến đấu, lấy được thành quả
không tồi."
Liễu Bình nói xong thì xoay người nhìn về phía giáo viên, mỉm cười hành lễ:
“Thưa thầy, ta nói xong rồi."
Con quái vật cao chừng ba mét, cả người bị bao phủ trong sương xám kia nhếch
môi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy miệng, nó nói: “Nói không tồi, 0880, trở lại
chỗ ngồi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600451/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.