Tí tách, tí tách.
Không trung có nước mưa nhỏ giọt.
Mưa ngày một nặng hạt.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn cơn mưa này, không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnh
tượng mình tỉnh lại ở nơi mộ táng.
Mưa tuy lả tả, nhưng mỗi một giọt đều như vận mệnh nhân loại, đã sớm bị an
bài sẵn.
Tuyệt đối không có bất ngờ gì.
Chẳng lẽ còn phải tiếp diễn nhân sinh như vậy một lần? "Các hạ, xin hãy cùng chúng ta trở về thượng giới."
Người đối diện chắp tay và nói.
Ở phía sau hắn, mọi người cùng chắp tay, im lặng chờ Liễu Bình thích người.
Liễu Bình bỗng cười rộ lên, nhẹ nhàng ngâm nga: “Ai sớm giác ngộ đại mộng?"
Oanh –– Cảnh tượng toàn bộ thế giới tản ra từ trước mắt hắn, hóa thành từng
đợt từng đợt ánh sáng nhè nhẹ rồi bay vút đi.
Liễu Bình phát hiện mình lại về tới quảng trường kia.
Bốn bề vắng lặng.
Cái đầu thật lớn kia rũ mắt nhìn hắn, trầm giọng mà nói: “Rất tốt, ngươi chính
là người mà chúng ta muốn tìm."
"Ta?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, ngươi có thể nhìn thấu tất cả, không bị thế giới mê hoặc, cực kỳ
thích hợp để phối hợp với Long tộc chúng ta, đi cứu một người."
Cái đầu thật lớn nói.
Trong lòng Liễu Bình bỗng nhảy dụng.
Hắn trải qua muôn đời ở nhân gian, đi khắp vạn giới, nhìn quen vô số trường
hợp, bình thường chỉ cần một động tác, một biểu cảm của người khác thì hắn có
thể biết ý của đối phương.
Giờ phút này, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý niệm.- - Là Andrea! Hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600400/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.