Ngay cả nữ thích khách kia cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ đối phương
lại có thể phá tan công kích của mình như vậy.
"Xin lỗi,"
Liễu Bình thở dài, lắc đầu nói: “Ta không cố tình muốn làm người thất vọng."
Hắn thu trường đao vào vỏ.
Ánh mắt nữ thích khách ảm đạm đi, cười khổ và nói: “Thì ra ta thật sự là kẻ yếu
nhất."
Câu nói vừa dứt.
Nàng ta lập tức hóa thành một làn sương máu mơ hồ rồi chui vào thẻ bài kia.
Thẻ bài kia bị nhuộm thành màu đỏ tươi, lặng lẽ đi vào hư không, hoàn toàn
biến mất trước mắt mọi người.
Toàn bộ doanh địa là một mảnh yên lặng trang nghiêm.
Aland duỗi người một cái, ngáp dài và nói: “Được rồi, lại là một ngày hoàn toàn
mới, tất cả đi nghỉ ngơi đi, hai giờ sau bắt đầu hành động!"
"Tuân lệnh!"
Mọi người cùng đáp lại.
Bọn họ đều chui vào lều trại của mình, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Aland đi đến trước mặt Liễu Bình, cười nói: “Đạo pháp của ngươi không tồi,
học từ ai vậy?"
"Tự cân nhắc ra."
Liễu Bình nghiêm túc nói.
"Ngươi có thể ngộ ra đao pháp lợi hại như vậy?"
Aland kinh ngạc nói.
"Không tính lợi hại, khi ta phát động chiều này phải run rẩy cả người."
Liễu Bình bất đắc dĩ nói.
Aland thoáng hồi tưởng, vừa rồi thật sự là như thế.
Cả người run rẩy -- Mới có thể ra chiếu -- Vậy cũng quá quái dị, hơn nữa tính
cực hạn tương đối rõ ràng.
Trong lòng hắn ta buông lỏng, bật cười rồi lắc đầu nói: “Quả nhiên là người trẻ
tuổi, cứ cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600388/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.