Ầm...
Ánh sáng trắng trải rộng toàn bộ thế giới.
Liễu Bình nghe được tiếng kêu to, đang gào thét, đang gầm hét bên tai.
Hắn mở mắt nhìn tới.
Dưới đài cao, một đám người mênh mông vô bờ đều mặc chiến giáp, cầm binh
khí trên tay, toàn bộ đều dùng ánh mắt quyết tử khi nhìn về phía hắn.
Nơi đây là nơi nào? Liễu Bình ngẩn người nghĩ tới.
"Đã tới giờ."
Có người ở bên nói nhỏ.
Liễu Bình nhìn về phía người kia.
Hắn nghe thấy chính mình nói: "Đều đi."
Người kia gật đầu với hắn, đi tới cạnh đài cao, giơ binh khí trên tay, quát: "Tất
cả mọi người, đi thôi!"
Mọi người đều một tay cầm binh khí, tay khác thì kết một thủ ấn kỳ quái.
Đây là tế.
Là một loại tế pháp do chính mình sáng tạo ra.
Liễu Bình nghĩ tới.
Từng luồng sáng xông lên tận trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu
nữa.
Liễu Bình phát hiện mình chỉ lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng này, nói một câu
nhỏ tới mức không thể nghe thấy: "Các vị, nghĩ cách sống sót đi."
Cảnh tượng lóe lên, biến mất.
Lại tại một khoảng thời gian khác.
Liễu Bình về tới tòa tháp cao kia.
Đứng ở nơi này có thể quan sát toàn bộ thế giới, thường ngày mình đứng ở đây
đều có tâm trạng rất tốt, thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Tồn tại mặc bộ chiến giáp vảy đen khổng lồ kia từ trời hạ xuống, nhìn về phía
mình.
Nó dùng giọng nói hùng vĩ để nói: "Đã tới giờ, tại sao tất cả mọi người đều biến
mất?"
"Bởi vì ta để tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600372/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.