Chờ đã! Không phải nơi này là Vĩnh Dạ à? Mặc dù mọi người đều là quỷ, thế
nhưng ta lại không thể làm được chuyện như vậy mà! Hắn ta nghĩ lại chuyện
đối phương vừa đi đi đi lại quanh phòng, lại kết hợp với lời nói của đối phương,
hiểu ra điều gì đó.
Hắn ta đi tới bên cửa sổ, vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài là trống rỗng.
Không có doanh trại, không có thôn làng, không có cây cối và máy móc, không
có bất cứ người nào, chỉ có hư vô vô tận.
Mồ hôi lạnh trên lưng đội trưởng đều sắp chảy tới tận dây lưng quần.
Hắn ta lùi về sau vài bước, lảo đảo ngã ngồi trên ghế, run tay châm một điếu
thuốc, hút sâu một hơi, thất thần lẩm bẩm nói: "Bình tĩnh, lão Dương, ngươi là
đội trưởng, là người đã trải qua tình cảnh lớn."
Hút sâu vài hơi, vị đội trưởng này mới bình tĩnh lại chút.
Người kia nói, mình có thể nói ra một yêu cầu.
Nói cách khác, mình trông chừng vị thiếu niên này, thực ra cũng là một chuyện
tốt.
Không cần lo lắng.
Đúng thế.
Chính là như vậy.
Thế nhưng có rất nhiều kẻ hung ác, trước khi giết người đều cố ý biểu hiện rất
thân mật, đó là bởi vì muốn đối phương buông xuống tâm phòng bị.
Nghĩ tới đây, đội trưởng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, cả người như bị co
giật.
Vù vù... Lại có từng tiếng động khó hiểu xuất hiện.
Không biết tiếng vang truyền tới từ nơi nào.
Đội trưởng ngồi cứng ngắc trên ghế, thuốc lá đã hút hết, lại châm thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600371/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.