Đột nhiên, tất cả dị tượng biến mất.
Trong lòng Liễu Bình cảm nhận được điều gì, không thể không gián đoạn “Sáng
tạo”, bỗng mở mắt ra, nhìn lại nơi nào đó trong hư không.
Chỉ thấy sâu trong hư không phía dưới, một cánh cửa truyền tổng ầm ầm mở ra
-- Quái vật quỷ dị kia trực tiếp lao tới, giận dữ hét: “Phàm nhân đáng chết, cho
dù linh hồn ngươi ăn vào thật vô vị, không thể mang đến bất cứ sức mạnh nào,
ta cũng muốn ăn luôn nó!"
Quái vật xông thẳng về hướng Liễu Bình.
"Đáng tiếc, cho ta thêm một chút thời gian thì tốt rồi."
Liễu Bình không khỏi tiếc nuối mà nói thầm trong lòng.
Hắn lắc mình tránh thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, băng sương trên
tay lại bay ra, đông cứng hắn và đối phương lại với nhau.- - Tay bọn họ lại liên
tiếp với nhau.
Hai bên quay cuồng ở giữa không trung, cùng rơi xuống bên dưới, thỉnh thoảng
quyền cước đánh nhau, ý đồ xử lý đối phương.
Trên vách tường chung quanh cái hang sâu, gạch đá chi chít không ngừng tán
loạn xuống bên dưới, để lộ ra hư không hắc ám bên ngoài cái hang.
Trong hang động tính cả Luyện Ngục và Vĩnh Dạ này, tất cả mọi thứ bị hủy
diệt, một người một quái vật không ngừng rơi xuống bên dưới.
Liễu Bình bị đánh trúng bảy tám lần.
May mà có Trấn Ngục Đao trong người, cho nên hư không chung quanh bị đánh
nổ, để lộ ra một rồi lại một hắc động, hắn lại bình yên vô sự.
Hắn nhìn về phía một mặt quang ảnh sau lưng quái vật kia.-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600368/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.