Quay đầu lại nhìn.
Đã không nhìn thấy tên đổng sự kia nữa.
Hình như bắt đầu từ lúc vượt qua dây tơ hồng kia, hắn đã tiến vào một nơi cực
kỳ đặc thù.
“Bí mật này có thể hiện hóa ra một cảnh tượng cùng loại với hậu thế giới... Thật
là không phải nhỏ."
Liễu Bình lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn sải bước lên bậc thang dẫn đến tế đàn.
Từng lời lẩm bẩm khe khẽ hư ảo bên tai bỗng trở nên rõ ràng mà mãnh liệt.
"Tới kìa."
"Là hắn, hắn tới rồi."
"Dựa theo tiến đoán, hắn sẽ đến đúng vào thời khắc này..."
"Thời gian sắp tới rồi."
"Hủy diệt... Cái ngày... Hắn sẽ tự mình ra tay..."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, nhìn lướt qua chung quanh, lại thấy bốn phía
đều là hư vô, không có bất cứ tồn tại nào.
Cũng không biết những âm thanh đó rốt cục là sinh ra như thế nào.
Hắn đi lên bậc thang, đi đến trước quả cầu thủy tinh kia.
Chỉ thấy quả cầu thủy tinh kia nổi lơ lửng như mộng ảo, tựa sương mù, không
nhìn ra bất cứ manh mối gì.
Liễu Bình duỗi tay nắm lấy quả cầu thủy tinh.
Bỗng nhiên -- Tất cả âm thanh thì thầm kia đều biến mất.
Cảnh tượng này bọc Liễu Bình vào bên trong, hiện ra một màn mà hắn chưa bao
giờ gặp qua.
Trong hư không đen nhánh vô tận –– Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ đang
chậm rãi sụp đổ.
Vô số sinh vật Ác Mộng tàn sát bừa bãi trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ.
Thần trụ chậm rãi sụp đổ.
Tất cả linh hồn thể đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600361/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.