Liễu Bình đang định đưa tay rút bài, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt truyền tới
từ nơi mộ địa phía xa.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn tới.
Cách nơi này không xa.
Vương Thành bò ra từ trong lòng đất, bùn đất lẫn quan tài đã chôn hắn ta đều bị
đẩy qua một bên.
Liễu Bình run lên, bỗng nhiên phản ứng lại.
Lần này.
Mình không nói thêm gì với Vương Thành, đè chết hắn ta ngay lập tức.
Hắn ta chết nhanh hơn lần trước, cho nên thời gian phục sinh cũng nhanh hơn
nhiều lần trước.
"Thú vị..."
Liễu Bình lẩm bẩm.
Vương Thành vỗ nhẹ bùn đất trên người đi, bước về phía Liễu Bình, nói với
giọng trầm thấp: "Là ngươi giết Vương Thành sao?"
Liễu Bình lộ ra nụ cười lịch sự, gật đầu nói: "Không sai, là ta, dù sao mục đích
của ta khi tới nơi này, chính là lấy giết chóc làm niềm vui mà."
Hắn vừa nói, vừa đặt lên danh hiệu Thánh nhân mà mình vừa nhận được.
Triều Tiên Thánh Tượng! Danh hiệu cấp Thánh nhân này nghe nói có thể làm
cho tất cả chúng sinh xuất hiện cảm giác thân thiết.
Cũng không biết hiệu quả thật sự của nó là gì.
Vương Thành quan sát hắn, sát ý trên người dần dần thu hồi, vẻ mặt trở nên
kính cẩn.
"Xin hỏi... ngài giết hắn ta như thế nào?"
Vương Thành cẩn thận hỏi lại.
"Ta dùng tiền đè chết hắn ta, có phải là rất thú vị hay không?"
Liễu Bình cười hỏi.
"Bao nhiêu tiền?"
Vương Thành hỏi.
"Một ngọn núi vàng."
Liễu Bình nói.
Vương Thành lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ý ễ ổ ấ ể
Ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600301/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.