Năm đó hắn vừa vặn có thể phi thăng, nhưng vẫn áp chế cảnh giới mà không
phi thăng.
Lúc này, nhất định phải tăng tu vi lên tới trình độ càng cao.- - Đối với chuyện
như nhân tâm, chờ tu vi của hắn càng cao thì đến lúc đó sẽ có biện pháp gì mới
cũng nói không chừng.
Ngay từ đầu, bởi vì Kịch Bản Hắc Ám mà Liễu Bình vẫn luôn cho rằng Tu
Hành Trắc chỉ trình độ như vậy.
Nhưng cuối cùng hắn phát hiện Ác Mộng chi Chủ lại không dám lỗ mãng với
Lục Đạo Luân Hồi... Điều này thúc đẩy hắn đưa mắt đầu hướng về sức mạnh Tu
Hành Trắc lần nữa.
Tu hành! Tu hành! Chỉ khi nào đứng ở điểm tối cao của Nhân Gian Giới thì mới
có thể biết càng nhiều bí mật của Lục Đạo.
Hắn suy nghĩ thật kỹ về tương lai, lão đạo lại đứng bên cạnh giơ tay bấm đốt
ngón tay một hồi.
"Đi, chúng ta trở vào núi sâu đi, ta tính rồi, cách đây ba trăm dặm có ong hoang,
chúng ta đi kiếm chút mật ong, sau đó ăn quả dại, vậy thì đêm nay có thể trôi
qua suôn sẻ rồi."
Lão đạo mở miệng nói.
"Vâng, sư phụ."
Liễu Bình nói.
Hai người hơi thu thập rồi lại lên đường lần nữa.
Vượt qua một ngọn núi.
Lướt qua hai con sông nhỏ.
Hai người chậm rãi bước đi trên đường nhỏ gập ghềnh trong núi.
"Tiểu quỷ."
"Sư phụ, người nói đi."
"Chúng ta phải suy nghĩ lại, vì sao lần trước gặp phải tử kiếp hả? Đều là vì lúc
con và ta hành động đều quên mất phải tính một quẻ."
"Ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600287/chuong-833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.