Liễu Bình đưa ra một ấn.
Linh quang phóng lên cao, bao phủ tất cả những cái đầu vào trong đó.
Trong lòng Liễu Bình hiện ra một cảm giác, hắn nhìn lại hư không xa xôi, nhẹ
nhàng nói: “Kế tiếp nơi này sẽ trở thành mảnh đất bị hủy diệt, chi bằng tất cả
các ngươi đi đầu thai, ít nhất sẽ bảo vệ được linh hồn, không đến mức bị ăn
luôn."
Hắn buồng pháp quyết trên tay ra.
Trong đình viện, tất cả cái đầu hiện ra từng hư ảnh, hoàn toàn đi vào hư không
vô tận cùng với vô số hư ảnh trên bầu trời, sau đó biến mất tăm hơi.
Liễu Bình thu pháp quyết, trên mặt đột nhiên hiện ra ý cười điên cuồng.
"A, còn có một tên."
Hắn nói nhỏ, thân thể chợt lóe đã xuất hiện sâu trong không trung Là Lý Triều
Quang.
Lý Triều Quang còn sống.
Khi đám đầu người trong võ quán tránh qua hai bên, hắn ta theo bản năng mà
lùi đến phía sau đại quân, thậm chí còn dựng lên một tấm chắn.
Giờ phút này.
Hắn ta đang trốn phía sau tấm chắn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Quỷ Ác Mộng! Thật sự là quỷ Ác Mộng! !! Thật sự là quá lợi hại, sớm biết vậy
thì ta sẽ không đích thân tới.
Trong lòng Lý Triều Quang tràn đầy cảm giác hối hận.
Nhưng không còn kịp rồi.
Liễu Bình bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tấm chắn ra.
"Ngươi là người xấu sao?"
Liễu Bình đờ đẫn mà hỏi.
Trên người hắn không ngừng tỏa ra khí tức u ám, chúng chảy qua hai bên như
dòng suối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600264/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.