Liễu Bình xem xong thì cực kỳ câm nín, khép sách lại và nói: “Hết rồi?"
Sơ Vân Thường gật đầu nói: “Công pháp cơ sở Huyết Tâm Lưu trước đó ta cho
ngươi xem là tri thức võ học mà ta tổng kết được trong những năm gần đây."
"Nhờ đánh vào cây à?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nhịn không được mà thở dài, nói: “Ta đã sớm thắc mắc, lấy thiên tự
của người thì sao lại bị vây khốn đến tình trạng này? Thì ra là không có thầy
giỏi."
"Thật ra trừ những đại gia tộc đó ra thì rất nhiều võ sư đều tự mài mò mà thôi."
Sơ Vân Thường nói.
"Đại gia tộc không truyền thụ võ học?"
"Truyền thụ, nhưng người học của bọn họ thì nhất định phải nguyện trung thành
với bọn họ."
“Lũng đoạn tri thức..."
"Cái gì?"
"Không có gì, ta chỉ không ngờ tình huống của ngươi là như thế này."
Liễu Bình nói.
"Đáng tiếc tri thức của ta quá ít, đến hiện giờ chỉ cần nhắc ra được hai chiều
linh kỹ."
Sơ Vân Thường thở dài và nói.
Liễu Bình không khỏi tiếp tục rơi vào trầm tư.
Hắn chứng thực lời Sơ Vân Thường nói từ trí nhớ của đông đảo võ sư.
Sơ Vân Thường chính là Triệu Thiền Y –– Nàng sinh ra trong nông gia, lại có
thể sáng tạo một bộ linh kỹ độc đáo.
Lấy thiên phú kinh tài diễm diễm như vậy mà chỉ có thể yên lặng giãy giụa
trong hoàn cảnh không có tri thức truyền thừa.
Trên thế giới có càng nhiều võ giả giống như nàng.
Thế giới này... Rõ ràng có cơ hội rất tốt để nghiên cứu Ác Mộng, dùng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600257/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.