Liễu Bình tiến lên nhận lấy bảng hiệu, ôm nó ra ngoài cửa, treo ở phía trên
chính giữa cửa lớn lần nữa.
Sau đó hắn đóng cửa lại.
Liễu Bình nói: “Tới, chúng ta lại giao thủ, ta có vài ý tưởng cần tiếp tục mài
giũa."
"Được, không thành vấn đề."
Sơ Vân Thường nói.
Hai người trở lại trong quán, lại so đấu lần nữa.
Chỉ chốc lát sau.
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Liễu Bình đành dừng lại, đi ra ngoài mở cửa.
Chỉ thấy mười mấy tên võ sư đang đứng ở cửa.
"Chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Các ngươi đã bị Võ Minh xoá tên, không thể treo bảng hiệu lưu phái nữa."
Một người nói.
"Chúng ta cũng là người tập võ."
Sơ Vân Thường nói.
"Nhưng các ngươi không thuộc về Võ Minh, cho nên không thể dùng bảng hiệu
võ đạo."
Một người khác nói.
Liễu Bình nói: “Chẳng lẽ trừ Võ Minh ra, không còn kẻ nào được tập võ?"
Mọi người khựng lại.
"Cũng không phải, nhưng võ quán thiên hạ đều do Võ Minh quản lý."
Lại có một người trầm giọng mà nói.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó rút đao nhẹ nhàng vung lên.
Phía dưới bảng hiệu kia lập tức có thêm hai chữ nhỏ: “Cửu U."
Hắn thu đao, mở miệng nói: “Từ nay về sau, chúng ta thật sự không thuộc về
Võ Minh, nhưng chúng ta thuộc về Cửu U."
"Cửu U?"
Mọi người cùng kêu lên.
ổ ẳ ấ
"Đúng vậy, nó là một tổ chức võ giả bình đẳng với Võ Minh, tất cả sự vụ nội bộ
không bị người ngoài quản lý –– Tất nhiên Võ Minh các ngươi cũng không
quản được chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600256/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.