Hư không mở ra.
Cả người Sơ Vân Thường được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ thẫm,
nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Hả?"
Nàng giật mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy một thi thể không đầu ngồi quỳ trên sàn gỗ của võ quán, mà Liễu Bình
ngồi ở bên kia, đang bung một cái bếp lò để nấu cháo.
Ngọn lửa nhỏ không ngừng liếm láp đáy lò, làm rau xanh và cháo trắng bên
trong liên tục quay cuồng.
Trong không khí truyền đến một mùi thơm ngát.
"A, ngươi thắng."
Liễu Bình cười cười.
"Sao lại nấu cháo vậy?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Bận hơn nửa đêm, ta đoán ngươi cũng đói bụng rồi, ta tìm được một ít nguyên
liệu nấu ăn từ phòng bếp nên tiện thể nấu chén cháo luôn -- Tới đây, lại đây
ngồi."
Liễu Bình nói.
Hắn cầm lấy một cái chén rồi bắt đầu múc cháo.
Sơ Vân Thường nhìn thoáng qua thi thể không đầu kia, lại nhìn về phía Liễu
Bình mang vẻ mặt bình tĩnh, sát khí trên người nàng dần dần tan đi.
Lớp hồng quang kia giống như hơi nước, bốc hơi sạch sẽ khỏi người nàng.
Nàng đi đến bên cạnh Liễu Bình rồi ngồi xuống, cái mũi giật giật.
Thơm quá.
"Hình như người lại tiến bộ."
Liễu Bình đưa chén cháo qua.
"Ta sợ người chết, cho nên dùng hết sức để chiến đấu, không ngờ lập tức đột
phá."
Sơ Vân Thường nói.
"Ngu ngốc,"
Liễu Bình nghiêm túc nói: “Thời điểm chiến đấu phải hết sức tập trung, đừng
phân tâm vì chuyện khác."
"Nếu là người khác thì ta đâu thèm lo lắng."
Sơ Vân Thường hừ nhẹ và nói.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600237/chuong-783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.