Thế giới rơi vào yên tĩnh.
"... Ngài xem, ta đều nói thật."
Nam tử thật cẩn thận nói.
Suy nghĩ của Liễu Bình bị cắt ngang, hắn bừng tỉnh và nói: “A, đúng vậy, vừa
rồi ngươi luôn nói thật."
"Như vậy –– Có thể thả ta không?"
Nam tử nói.
Liễu Bình nói: “Kiên nhẫn một chút, ta muốn rút đao."
Hắn chậm rãi rút trường đao ra khỏi ngực đối phương, gật đầu nói: “Xem, thật
ra không để lại bao nhiêu máu."
"Đa tạ các hạ tha mạng."
Nam tử nhẹ nhàng thở ra và nói.
Liễu Bình mỉm cười nói: “Không cần cảm tạ, có nói thì ngươi cũng phải lên
đường."
Trường đao vung lên.
Một vệt đao mang xỏ xuyên qua từ lưỡi đao, trảm tất cả mọi thứ trên đường đi
thành hai đoạn.
Một cái đầu người phóng lên cao.
Sương máu theo đó mà bốc lên.
Người đã chết, toàn bộ thế giới bị thổi tan như cơn gió.
Khoảnh khắc Liễu Bình chậm rãi thu đao, bản thân đã về tới võ quán.
Tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như bình thường.
Chỉ có một khối thi thể không đầu quỳ gối ở đối diện hắn.
Băng! Không biết đầu người từ nơi nào rơi xuống, đánh vào trên sàn nhà bằng
gỗ, lăn đi mấy mét rồi dừng lại.
Liễu Bình cứ như không nhìn thấy, hắn lật quyển sách nhỏ trên tay ra, bất đắc dĩ
nói: “Thật là hao tổn tâm trí, quá nhiều danh từ riêng, ta không có cơ sở tri thức
thì làm sao mà đọc."
Hắn cất quyển sách nhỏ đi, ngồi xuống đối diện thi thể không đầu.- - Sơ Vân
Thường sẽ không có việc gì đúng không? Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600236/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.