Lúc này trong tẩm cung chỉ còn lại một vài Nội thi, họ nhanh chóng nhận sứ
mệnh, đi dàn xếp các sự vụ kia.
Bắt đầu từ vừa rồi, Liễu Bình vẫn không nói chuyện, lúc này mới xoa xoa mồ
hôi lạnh trên trán, ánh mắt chuyển loạn khắp nơi.
Có người vội đi trừ ma, có người với dàn xếp người bệnh trong hoàng cung, có
người bận hầu hạ Hoàng đế và Công chúa, nhưng mà -- Thật sự không ai có thể
nhìn thấy cảnh tượng này sao? Liễu Bình hít sâu một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh
trên trán.
Sau khi Hoàng để kích hoạt kết giới kia-- Trong khoảnh khắc Kẻ cầm dù đánh
úp đến lần nữa, thế giới bắt đầu trở nên không giống bình thường.
Mặt đất dần trở nên trong suốt, giống như một mặt nước hơi mỏng, đạp lên trên
đó sẽ có tùng gợn sóng lan tỏa dưới chân.
Mặt đất kiên cố đã biến thành một đại dương mênh mông vô tận, tất cả mọi
người đứng trên đại dương mênh mông đó mà không hề hay biết.
Mọi người như không thấy được rằng -- Liễu Bình đứng trên mảnh đại dương
mênh mông đó, cúi đầu nhìn xuống mặt nước, có thể nhìn thấy một cảnh tượng
hoàn toàn khác -- Vô số những quan tài chằng chịt được chôn giấu sâu dưới mặt
nước, toàn bộ thế giới dày đặc dưới nước cứ lan tràn mãi hướng tới nơi càng
sâu.
Mà nơi sâu nhất đó lại hiện ra một mảnh không trung, trên bầu trời treo đầy sao
trời.- - Lấy mặt nước làm ranh giới, dưới nước là một thế giới khác! Trong
khoảnh khắc Kẻ cầm dù vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600078/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.