Quách Xung liếc nhìn xung quanh, lại nhìn thấy đám Cẩm Vệ quân đang dùng
ánh mắt sáng rực nhìn sang.
Trương Bình Hà nói đúng.
Thời điểm này đâu thể so tài được? Có khi sẽ bị coi như là kẻ gây rối, bị giam
lại.
"Chúng ta hẹn thời gian, về sau đánh cũng được, ta đã thắng rất nhiều người,
chỉ chưa đánh với mấy người các ngươi nữa thôi."
Quách Xung nói với vẻ hậm hực.
"Sau chuyện đêm nay, tùy thời phụng bồi."
Trương Bình Hà nói.
"Tốt, chính miệng ngươi nói đấy nhé."
Quách Xung nói xong cũng rời đi.
Liễu Bình nhìn về phía bóng lưng của Quách Xung, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao
tên này khiêu khích khắp nơi vậy chứ?"
Trương Bình Hà hạ giọng nói: "Hắn ta muốn làm đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ.
Truyền thừa của Cuồng Đao môn rất hoàn chỉnh, không thất truyền hay thiếu
thốn truyền thừa như môn phái chúng ta."
"Ma Son tông các ngươi thất truyền cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Chiêu cuối cùng của Vạn Ảnh Ma Quang thổi, trong truyền thuyết, năm đó tổ
sư đã dùng một cước đạp bay một ngôi sao chổi đang lao xuống đất trở lại bầu
trời."
Trương Bình Hà nói với vẻ mơ ước.
"Hôm nào cho ta mở mang tầm mắt với những chiêu thức trước nhé."
Liễu Bình nói.
"Không có vấn đề."
Trương Bình Hà nói.
Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới từ lối vào Hoàng cung.
Chưởng môn các phải lần lượt rời khỏi Hoàng cung, trở lại trên quảng trường.
Môn chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải lật mình lên ngựa, lớn tiếng nói: "Tất
cả môn hạ đệ tử Cuồng Đao môn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600070/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.