Trong đình hóng gió, chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương đang bàn
bạc với vài vị trưởng lão, con này đã nói xong mọi chuyện, các trưởng lão đứng
lên rời đi.
"Liễu Bình, người lại đây ngồi."
Lý Càn Dương nói.
"Thưa vâng."
Liễu Bình đi qua rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh sư phụ, rót một ly trà cho sự
phụ trước, lại đổ một bát to cho mình rồi uống ùng ục ùng ục một hơi cạn sạch.
"Gặp qua thanh niên tài tuấn các môn phái khác chưa?"
Lý Càn Dương nói.
"Thưa rồi."
Liễu Bình nói.
"Có luận bàn không?"
Lý Càn Dương quan tâm nói.
"Trương Bình Hà nói ta đánh nhau không thu tay được, huống chi ta vừa rút đao
ra thì có lửa nổ lên, các vị ca ca tỷ tỷ vừa thấy tình hình này thì bảo ta ngồi một
bên quan sát, không được lên đài."
Liễu Bình nói đúng sự thật.
Lý Càn Dương cười ha hả.
Một hồi sau, ông ta vỗ tay nói: “Từ ngày xưa ngũ hành suy sụp tới nay, thực lực
thông dụng chỉ còn phân chia ba giai tầng: Nhập lưu, cao thủ, tông sư."
"Lấy thiên phú cộng minh ngũ hành của con thì uy lực ngọn lửa kia đủ để tính
là trên cùng của cao thủ, thậm chí có thể áp sát đến biên giới tông sư, nhưng con
lại mới nhập môn không lâu, tâm pháp và chiêu thức chưa nhập lưu, chỉ có thể
xem như người mới học, giống như đứa bé khống chế Hỏa Mã (con ngựa lửa),
tất nhiên không ai dám luận bàn với con rồi."
Liễu Bình thở dài nói: “Mỗi ngày con đều luyện một trăm lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600067/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.