Liễu Bình thở dài nói: "Mười lăm phút sau, tên kia sẽ trở lại lần nữa, ngươi đã
làm rất tốt, không cần tìm cái chết vô nghĩa."
"Ngươi xác định nó sẽ trở về sao?"
"Xác định."
"Tạm biệt."
Brừm brừm...
Tiếng động cơ xe máy vang vọng, nhanh chóng xuyên qua cửa thành, lao như
điên về một phương hướng khác trong hoang dã.
Mọi người đưa mắt nhìn Vương Mãnh rời đi, cũng không ai nói thêm cái gì.
Dù sao người ta đã giúp đỡ rất nhiều, không cần thiết ở lại nơi này chịu chết.
Chỉ có Yana ở cạnh Liễu Bình, vẫn khó hiểu hỏi: "Làm sao tên kia lại chạy rồi? Vì sao? Vì sao lại vậy?"
Liễu Bình nhìn về phía hư không, nói: "Chúng ta có mười lăm phút đồng hồ,
mười lăm phút sau, cần bốn phút nữa thì thời không bí ẩn mới xuất hiện... bốn
phút này là khoảng thời gian quan trọng nhất, nếu như nó không trở lại, như vậy
là tốt nhất rồi."
"Nếu nó trở về thì sao?" Andrea hỏi.
"Vậy thì phải xem đoàn đội chiến đấu của chúng ta có thể cầm cự bốn phút hay
không, ta đi xem trang bị của bọn họ thế nào rồi." Liễu Bình nói.
"Ta cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này." Cô bé thở dài nói.
"Ý nghĩ ban đầu khi ngươi hỗ trợ ta phá hoại kịch bản, là cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Ta còn tưởng sau khi phá vỡ kịch bản, có thể tìm được một loại cơ hội nào đó...
ta đoán thế giới Tu Hành ẩn chứa điều gì đó đặc biệt, cho nên Nữ sĩ Thống Khổ
mới ẩn giấu nó ở trong Vĩnh Dạ, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599637/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.