Thần linh thời đại trước vẫn đang bước từng bước về phía này, còn phân nửa
quãng đường nữa là đi tới Ám Vụ trấn.
Lúc này, khoảng cách giữa hai bên đã rất gần rồi, khi Liễu Bình nhìn chăm chú
tưới, trên đỉnh đầu Thần linh thời đại trước xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:
[(Đang trong trạng thái cực tốc tiến hóa) Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực
lực: ? ??]
[Thuyết minh: Kẻ có danh hiệu này, là chủ nhân của chú ngữ ngọn lửa, bản thân
sẽ không bị những đòn công kích ma pháp tổn thương, yêu thích nuốt những lực
lượng kỳ lạ ẩn chứa trong vạn vật cùng chúng sinh.]
[Thuyết minh: Tạm thời nó đã mất đi ý thức, chỉ dựa vào bản năng thân thể để
di động, thế nhưng khi hoàn thành tiến hóa, nó sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, cùng
với thực lực tăng lên cực lớn.]
Một đám ngu xuẩn!
Liễu Bình thầm mắng, bỗng nhiên bị tiếng động bên cạnh hấp dẫn.
Vương Mãnh...
Người đàn ông có danh hiệu Cô Lang này, đang nháy mắt với mình.
"Làm sao?" Liễu Bình hỏi.
"Xin lỗi, trước khi chiến đấu, nhờ ngươi kể cho ta một chuyện tương đối thê
thảm cho ta nghe, ta cần khóc một lát." Vương Mãnh nói.
Liễu Bình sửng sốt, hỏi: "Nghề nghiệp của ngươi là cái quái gì vậy?"
"Nghề nghiệp của ta là 'Hiệp khách', muốn chuyển hóa thẻ bài khác thành thẻ
bài chuyên môn cần khóc một trận." Vương Mãnh nói.
" 'Hiệp khách' cần khóc?" Liễu Bình nói với vẻ khó tin.
"Không, ngươi hiểu sai rồi, Hiệp khách cần thương xót thế nhân, cho nên nhờ
ngươi kể cho ta một chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599627/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.