Đám người hành động rất nhanh.
Liễu Bình đẩy cửa sổ ra, bóng hình lóe lên, bay ra ngoài.
"Ta cũng hỗ trợ nữa đi!"
Vương Mãnh hét lớn, cũng bay ra ngoài.
Hai người rơi xuống tường thành, cùng nhìn về phía bên ngoài.
Liễu Bình chỉ liếc nhìn tới đã xoay người lại, quát lớn: "Không nên hành động
thiếu suy nghĩ, không nên thu hút sự chú ý của nó, cũng không nên sử dụng bất
cứ lực lượng kỳ lạ nào cả, nếu không sẽ hấp dẫn sự chú ý của nó!"
Ở cạnh hắn, Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào hoang dã bên ngoài tường
thành, lẩm bẩm nói: "Đó là cái gì?"
Trong hoang dã mênh mông vô bờ.
Tại phía chân trời xa xôi, có một bóng hình khổng lồ xuất hiện.
Bóng người này liên tục phun ra sương mù u ám, cho nên không thấy rõ ràng
hình dạng của nó là như nào, chỉ có thể thấy được hình dáng dữ tợn của nó
trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà thôi.
Trên người nó thỉnh thoảng toát ra ánh đỏ, hóa thành dung nham chầm chậm
lưu động, chảy xuôi xuống mặt đất.
Những nơi nó đi qua, vạn vật đều bị hủy diệt.
Nó là Thần linh thời đại trước, Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng! …
Toàn bộ Ám Vụ trấn trở nên yên tĩnh.
Ánh đèn dập tắt, robot tắt nguồn, mọi người duy trì sự im lặng, mọi tiếng vang
cũng biến mất.
Tất cả mọi người yên lặng quan sát quái vật kia...
Thần linh thời đại trước, bước từng bước tại đường chân trời.
Mỗi bước của nó có khoảng cách cực lớn, mỗi một bước đều bước qua sông núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599626/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.