Chữ nhỏ biến mất, hai cái đầu rắn kia đã cúi xuống, quấn quanh cánh tay vị nữ
sĩ kia cùng Liễu Bình.
Đầu rắn mở to miệng, cắn mạnh vào cổ tay của hai người.
Liễu Bình hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Thực sự là hơi đau."
Yên tĩnh được một giây...
"Làm sao lại đau như thế?" Hắn không nhịn được mà nói.
Lại qua một giây nữa...
"Vẫn chưa được sao? Ta cảm thấy rất đau đó!" Liễu Bình không nhịn được mà
nói.
"Ngươi... chẳng lẽ chưa bị cái gì cắn qua sao?" Nữ sĩ liếc mắt nhìn tới, nói.
"Bình thường không có cái gì cắn ta." Liễu Bình nói.
"Về sau sẽ có." Nữ sĩ mỉm cười, nói.
"Ý ngươi là gì?" Liễu Bình không hiểu.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết."
Chiếc roi bỗng nhiên được thu hồi.
Nữ sĩ này bỗng lắc người, hóa thành một tấm thẻ bài, lơ lửng trước mặt Liễu
Bình.
Trên thẻ bài có vẽ một hang động thần bí, vị nữ sĩ kia đang ngồi trên một băng
ghế đá, đặt chiếc roi trên gối, nói với Liễu Bình:
"Ba phút sau ngươi sẽ rời khỏi nơi này, ta đã kiệt sức mất rồi, cần nghỉ ngơi một
lát... nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại.
Liễu Bình nhìn chăm chú lên thẻ bài, trên hư không có từng hàng chữ nhỏ liên
tục xuất hiện:
[Thẻ bài: Chúa tể Tra Tấn ngủ say.]
[Thẻ bài duy nhất, thẻ bài Thị thần.]
[Thuyết minh: Sau khi trải qua tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nàng tiến vào trạng
thái hôn mê sâu, nếu như ngươi cần nàng nô dịch một tấm thẻ giúp ngươi, lúc
nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599594/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.