Liễu Bình nói: "Trong mắt của ta, súc sinh mới lấy đánh lộn làm niềm vui, lũ
súc sinh mới dùng đánh nhau làm cách phát tiết dục vọng huyết tính của mình,
thế nhưng chúng ta là chức nghiệp giả, là người bị Thần linh nhốt ở nơi này, sở
dĩ chúng ta cần đánh nhau, không phải bởi vì cơ thể chúng ta cần nó, mà là tâm
của chúng ta cần nó, tâm của chúng ta có lý do cần phải đi đánh nhau..."
"Bởi vì chúng ta tức giận."
Hắn hít một hơi thật sâu, bỗng cao giọng hét:
"Là tức giận! Đám ngu xuẩn các ngươi!"
Đám người bỗng xôn xao.
Giống như có một lực lượng vô hình ảnh hưởng tới thân thể của bọn họ vậy.
Tần Băng An trầm giọng nói: "Nếu như có thể rời khỏi nơi này, trở lại thế giới
bình thường, tức giận nơi sâu trong tâm linh của ta tự nhiên sẽ tỉnh lại... đáng
tiếc chúng ta đã bị nhốt quá lâu, mà nan đề do Thần linh cho chúng ta hầu như
không có cách nào xử lý."
Liễu Bình ngắm nhìn bốn phía, thấy được tất cả mọi người cũng đồng ý với
điều này.
Trong ánh mắt của bọn họ mang theo ánh lửa mơ hồ, không tránh né ánh mắt
của Liễu Bình, tựa như trong lòng đã có ý chí.
Những người này.
Những người này đã được nhen lửa.
Bọn họ vốn là có một tâm cường giả, chỉ là bị thời đại nhốt ở nơi này.
Nếu như thả hết bọn họ ra...
Có lẽ sẽ có một ngày, ánh lửa cuối cùng sẽ bùng cháy.
Mà mình thân là Thẻ bài sư, trong tương lai cũng cần nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599588/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.