Tiếng đập nện vang lên liên tục.
Không ai phòng ngự cả...
Mỗi một giây, bọn họ đều tiếp nhận nắm đấm như mưa của đối phương, lại
dùng toàn lực đánh về phía đối phương.
Toàn bộ ngục giam đều yên tĩnh lại.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây,
...
Thời gian giống như đã qua vô cùng dài, lại như mới trôi qua mấy phút.
Hai người đánh nhau làm cho cả người toàn là máu.
Trong máu có hỗn hợp cả mồ hôi, mỗi khi bọn họ đánh trúng đối phương, lập
tức hóa thành một vùng sương máu tuôn ra ngoài.
Không khí áp lực làm cho người khác hít thở không thông yên lặng xuất hiện.
Tất cả chức nghiệp giả đều ngậm chặt miệng, giống như có thứ gì đó nắm chặt
yết hầu của bọn họ, làm cho không kẻ nào có thể phát ra bất cứ thanh âm nào
cả.
Toàn bộ ngục giam, chỉ nghe được những tiếng trầm đục khi nắm đấm đập vào
người.
Bỗng nhiên...
Liễu Bình cười một cách điên cuồng, cao giọng nói: "Đây chính là quả đấm của
ngươi sao? Gãi ngứa đều không đủ! Xem ra ngươi vẫn là một súc sinh mà thôi!"
Cả người hắn đều là máu, trong ánh mắt lại lộ ra ý khinh thường.
Ầm...
Máu tuôn như suối.
Một bóng người bị đánh bay ra ngoài, lại xoay người giữa không trung, bình
yên rơi trên mặt đất.
Là Liễu Bình!
Hắn đứng cách đó khoảng mười mét, phun ra một ngụm máu, nhếch miệng cười
nói:
"Tại sao lại muốn đánh bay ta? Chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đánh, chẳng
lẽ bản năng động vật của ngươi bắt đầu sợ hãi rồi sao?"
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599587/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.