"Phù bút rất đắt, nhóc con, chỉ dựa vào loại nghèo..."
Người tu sĩ bán hàng mới nói hai câu đã thấy được một hàng dài túi trữ vật thắt
bên hông Liễu Bình.
Tu sĩ kia lập tức cười nói: "Tất cả là hai trăm linh thạch."
Liễu Bình trả tiền xoay người rời đi.
Hắn nhanh chóng đi tới trước một sạp hàng khác, ánh mắt đảo qua, nói: "Xin
hỏi, ngươi định bán Hồi Sinh tán như thế nào?"
Chủ quán là một nam tu sĩ cao gầy như gậy trúc, hai tay lồng trong tay áo,
không trả lời câu hỏi của Liễu Bình.
Liễu Bình cảm thấy không đúng lắm, nhìn về phía nam tu sĩ này.
Sắc mặt nam tu sĩ trắng bệch, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi lạnh lớn như
hạt đậu, thân thể liên tục run rẩy, vẻ mặt kinh hồn bạt vía khi nhìn về phía sau
Liễu Bình.
"Đó... đó là thứ gì!"
Hắn ta điên cuồng thét chói tai.
Lúc này, những người xung quanh nghe thấy tiếng hét chói tai thì vội vàng dừng
lại việc trên tay, tất cả đều nhìn về phía bầu trời bên ngoài doanh địa.
Liễu Bình ngẩn người, thuận ánh mắt mọi người chậm rãi xoay người lại.
Thế nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Tầng mây đen hầu như chỉ tách ra trong nháy mắt, rồi khép lại rất nhanh, làm
cho người ta không thể thấy được phía sau tầng mây là thứ gì.
Có người đi tới, thi lễ với tu sĩ cao gầy kia, hỏi: "Trương đạo hữu, vừa rồi ngươi
thấy thứ gì vậy?"
Vẻ mặt tu sĩ cao gầy tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, ngón tay run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599531/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.