Hắn vừa nhảy xuống ngựa, Hoa Lăng lập tức ghìm cương quay đầu lại, bấy giờ mới nhìn thấy Mục Giác đang che chở cho hai đứa bé, và nằm rạp trên
mặt đất. Những người phía sau rầm rập phóng ngựa lao qua người hắn, tình huống trông hết sức nguy hiểm.
“Mục Giác!”
Hắn ta hô to một tiếng nhưng không ngăn lại được, vó ngựa hất tung bụi đất, chẳng mấy chốc đã không thể nhìn thấy Mục Giác ở đâu.
Khi tất cả mọi người đã chạy qua, Mục Giác mới đứng thẳng dậy, ho khan hai tiếng, rồi xoa đầu hai đứa trẻ, nói: “Về nhà ăn cơm đi, đi đi!”
Hắn vỗ lên thân ngựa, lại thoáng nhìn Hoa Lăng, sau đó hất cằm điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi.”
Hoa Lăng thấy hắn không sao, bấy giờ mới giơ roi thúc ngựa rời đi. Mục Giác lập tức đuổi theo.
Bởi vì chậm trễ một hồi nên khi hai người đến chòi hóng mát được che bằng vải bố, mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Vương Xung ngồi trên lưng ngựa, vênh váo nói: “Sao phò mã lại về cuối cùng vậy?”
“Ngươi về nhất à?” Mục giác xuống ngựa, đi tới bên cạnh ngồi uống trà nghỉ xả hơi.
Hắn không giải thích, Hoa Lăng cũng không nói gì và đi đến bên cạnh ngồi nghỉ ngơi uống trà.
Vương Xung bị chặn họng một câu thì hết cả đắc ý, liền nghiêm mặt, chuẩn bị xem kết quả hai người họ đã bắn trúng bao nhiêu mũi tên.
Nửa khắc sau, lực sĩ được mời tới làm trọng tài dẫn theo năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473979/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.