Sau khi đuổi được Phương Chu Minh đi, Mục Giác hả hê nói kháy Minh Nghi: “Vậy mà cũng gọi là tuấn tú, chứng tỏ mắt nàng không tốt chút nào.”
Minh Nghi mỉm cười đứng dậy đi tới trước mặt hắn, ngón tay sơn màu đỏ của đậu khấu nhẹ nhàng khoác lên vai hắn: “Ánh mắt người ta xưa nay rất kém, chỉ có một lần tinh mắt, chẳng phải là nhìn trúng chàng sao?”
Mục Giác ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cảm ơn công chúa, cũng cảm ơn cha mẹ ta đã cho ta vẻ ngoài ưa nhìn.”
Hắn không phải là người trầm tính, chẳng qua lúc trước bực bội nên không thích nói chuyện, bây giờ tâm trạng vui vẻ, hắn rất sẵn lòng nói thêm vài câu.
Minh Nghi cười nói: “Đúng vậy, ta đây hám trai nhất mà.”
“Bẩm gia, ngựa đã được chuẩn bị xong ạ.” Tên hầu đi theo hắn bỗng quỳ ngoài cửa và nói.
Minh Nghi thắc mắc: “Chàng định ra ngoài à?”
“Ừ, đi đua ngựa. Đã hẹn trước rồi.” Mục Giác đứng dậy.
Minh Nghi liền đưa tay ôm cổ hắn: “Ta đi với, có được không?”
Hành động của nàng khiến Mục Giác sợ tới mức suýt nữa ngồi trở lại trên ghế, lập tức phải nắm lấy tay vịn ghế mới đứng vững được: “Nàng...”
Nàng vừa ôm cô vừa dán sát vào người hắn, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc nhưng từ cổ đến trán đã đỏ ửng.
“Phò mã à.” Móng tay được cắt giũa cẩn thận của nàng gãi nhẹ vào gáy hắn, giọng nói rất êm ái: “Dẫn ta đi chơi cùng, được không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473974/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.