Nghe nàng nói vậy, Mục Giác mặt mày bí xị đi ra ngoài, lúc đi ngang qua một ma ma, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng lại thính tại nghe thấy bà ta nói: “Công tử nhà họ Phương tới, nói là đến thăm công chúa.”
“Sao hắn lại tới đây?” Thừa Lạc cố ý liếc nìn Mục Giác một cái rồi đi vào phòng bẩm báo với Minh Nghi.
Mục Giác nheo mắt lại, không đi nữa mà đứng chờ trong sân viện.
Quả nhiên, Minh Nghi nhanh chóng đi ra. Nàng vẫn mặc bộ y phục mỏng đó, tà váy tung bay, cánh tay như ẩn như hiện sau lớp vải, hai cây trâm cài trên tóc rung rinh lay động theo từng bước chân của nàng, nhìn thế nào cũng thấy thật yêu kiều quyến rũ.
Lúc đi nàng đi qua trước mặt hắn, hắn khoanh tay hỏi một câu phảng phất mùi ghen tuông: “Công tử nhà họ Phương là ai? Sáng ngày ra đã tới đây là sao?”
“Một vị công tử rất tuấn tú.” Minh Nghi đáp, còn cố tình nói lập lờ, sau đó vịn vào Thừa Lạc đi ra ngoài.
Mục Giác buồn bực theo sau.
Phủ Công chúa đương nhiên là có sảnh chính để tiếp khách. Minh Nghi vừa tới nơi thì Mục Giác đã vượt lên, bước vào trong sảnh trước, quả nhiên trong thấy một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, mặc y phục màu nâu, tướng mạo sáng sủa nhưng không được tính là đẹp trai đang đợi ở đây.
“Sao Phương công từ sáng sớm đã đến đây vậy?” Minh Nghi cất tiếng hỏi rồi ngồi xuống. Mục Giác chẳng nói chẳng rằng mà ngồi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473973/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.