Buôn với ông nhà nghỉ được tầm 10" phút thì cái Quỳnh gọi điện, nó hỏi:
- Anh đi đâu mà nhà để cửa mở thế, em mua đồ ăn về cho anh này..
Tôi bảo tôi đang bên nhà nghỉ nói chuyện, chuẩn bị về. Nó giục như có chuyện gì khẩn cấp lắm:
- Về đi, về đi...
Tôi chạy vội về nhà xem có cái gì mà nó gọi kinh thế. Bước vào nhà thì thấy nó đang ngồi bày biện bánh tráng, chả thịt, nem rán, rau sống, nước chấm ra bàn. Tôi hơi bất ngờ liền hỏi:
- Đi đêm về mà mua cả đồ ăn cơ à..?? Mà đi cái gì về đấy..??
Quỳnh gật đầu:
- Vầng, 9h sáng ông Trung Quốc chở em về. Đi qua chỗ bán bánh tráng nóng em bảo ghé vào em mua về anh đỡ phải nấu cơm.
Lúc đó cũng gần 10h rồi, cũng đang đói nên tôi ngồi xuống ăn luôn. Vừa ăn cái Quỳnh vừa kể:
- Tối qua nhé ông đấy chở em lên phố chơi, đi ăn chè xong ăn đêm xong mới đi khách sạn. Sáng dậy ông ấy còn cho em 700k, xong chở em về. Đi với ông đây ngại cực vì nói chẳng hiểu gì. Cứ chỉ cái nào em gật đầu là ông ấy mua cái đấy..Mà hiền lắm anh ạ..?
Tôi thì vừa nhai vừa ra vẻ:
- Tất nhiên, khách quen anh mày lưu số thì nó phải khác chứ. Bảo sao mua đồ ăn về đãi..À mà có khi thằng Trung Quốc trả tiền cơ..
Nó bĩu môi:
- Thôi đi, em mua em trả tiền đấy. Ông ấy đòi trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nuoi-gai/2099702/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.