.......Gọi mãi không được, nhắn tin thì không thấy bà chị trả lời, tôi cũng có suy nghĩ như mấy ông nói ở chap trước: Có khi nào bà chị bị bẫy, đến nơi là nó tóm luôn rồi không..!??
Càng nghĩ càng lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Ít ra điện thoại gọi vẫn có chuông...Để điện thoại sang một bên, tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ra đủ cái không may. Ting...Ting. Có tin nhắn, vội vàng chộp lấy cái điện thoại thì tôi thấy bà chị nhắn tin. Lúc đó là 22h47 phút:
- Giờ mới được về đây, ngồi trong đó làm việc không nghe được điện thoại. Cậu gọi lắm thế....
Tôi nhắn lại luôn:
- Thì gọi không được mới phải gọi nhiều, giấy tờ gì mà lâu thế..
Bà ấy tiếp:
- Lẽ ra thì xong lâu rồi, nhưng cái Trang viết tường trình sai be bét, viết đi viết lại phải 3 lần. Mấy thằng xxx nó còn phát cáu, sau nó phải đọc cho mà viết. Bố con ngu....
Bị giam trong đó mấy ngày, nó chẳng sợ hết hồn. Viết được là may, thêm nữa trình độ học vấn của nó chỉ có hết lớp 6. Nói còn ngọng, viết thì sai chính tả tùm lum. Tôi lại hỏi:
- Thế chúng nó được về chưa chị...!??
Bà chị không nhắn nữa mà gọi điện lại:
- Mai mới được về, trưa mai bọn nó tự gọi taxi đi về. Lúc tao vào thấy hai đứa bị giam chung một buồng, nhìn thấy tao còn suýt khóc...Xong hết rồi..Nhưng chờ chúng nó về còn phải quà cáp một vài người nữa.
Thế là may rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nuoi-gai/2099680/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.