Công việc mọi ngày vẫn diễn ra bình thường như thế. Tôi thì ngày nấu hai bữa cơm, chăm lo cho chúng nó. Kiêm quản lý, thu ngân....Bọn nó thì ngủ ngày cày đêm, nhân viên thì không được đông như lúc tôi mới bắt đầu làm. Nhưng đó là tình trạng chung, quán tôi may mắn là vẫn duy trì được việc làm ăn vì còn có người. Một vài quán khác còn phải đóng cửa từ đợt Tết ra đến giờ. Chẳng hiểu sao mà năm nay kinh tế đói kém, làm ăn cái gì cũng chẳng đâu vào đâu.
Tôi với bà chị cũng tìm mọi quan hệ, quen biết để tìm người mới xuống làm mà đa phần đều lắc đầu. Ngay cả đến Đồ Sơn còn chẳng có nhân viên. Lý do là vì bây giờ chúng nó không đi làm Gái nữa mà chuyển sang một cách làm mang tính cao sang hơn: Dịch Vụ.
Thực tế cũng là "Phò" nhưng nó ở một tầm cao mới. Sang chảnh hơn, tự do hơn, tiền nhiều hơn....Ở những cơ sở nuôi Gái Dịch Vụ bây giờ người ta tinh vi và thủ đoạn hơn. Họ mở một quán Karaoke, hoặc mở một nhà nghỉ. Họ không nuôi như chỗ tôi, mà họ cho nhân viên thuê phòng. Kiểu như sinh viên thuê nhà trọ ấy. Ăn uống, ngủ nghỉ các bạn tự lo. Có khách thì tất nhiên bạn đi nhưng là bạn tự đi, không liên quan đến chủ quán ( chủ nhà). Họ chỉ thu tiền phòng của bạn, giá cả thì thoả thuận 100-150k/ phòng chẳng hạn.
Không cần biết gia vé một lần của nhân viên là bao nhiêu, kể cả nhân viên có đi 1tr một vé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nuoi-gai/2099679/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.