Ubume thực sự không nói sai.
Cô ta vất vả mấy tháng, đống cành cây thoạt nhìn có vẻ lộn xộn nhưng thực ra lại tuân theo gu thẩm mỹ hỗn loạn mà có trật tự riêng của cô ta, kết cấu cũng vô cùng chắc chắn. Nếu không phải do thể chất đáng sợ của Cain, đừng nói tiện tay đẩy một cái là có đổ hay không, ngay cả dùng khoan cũng chưa chắc đã phá ra được dễ dàng.
Giờ này phút này, cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn kiệt tác mà mình dốc hết tâm huyết dựng nên sụp đổ như mấy khối xếp gỗ mà trẻ con xếp chơi, bừa bãi chẳng còn nhìn ra bộ dáng ban đầu, những chiếc lá còn may mắn bám trên cành cũng héo rũ t.h.ả.m hại.
... Cô ta nhớ rất rõ ràng, nhánh này là mình vừa hái đêm qua, vốn là cành non nhất, xanh mướt đến mức như muốn ứa nước trong bụi cây.
"Tôi..."
Môi Ubume run rẩy: "Tôi..."
Cô ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta!!
Ubume tức giận vô cùng, bất chấp những thứ khác, cô ta ngửa đầu lên phát ra một tiếng kêu to dài mà bén nhọn, trên khuôn mặt nhẵn nhụi lập tức mọc lên từng lớp lông vũ.
Vốn dĩ cô ta đã thèm khát khung xương kim loại của đối phương, nhưng giờ đây tên này lại phá hủy tổ chim mà mình đã nhọc nhằn khổ sở xây dựng lại, càng khiến cô ta hận không thể lột da róc xương anh ta. Lông tơ phủ lên toàn thân, Ubume hiện ra nguyên hình tượng trưng không rõ, chín cái đầu quấn quanh cổ, hai cánh dang rộng dài đến mấy mét, chỉ riêng thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/5059660/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.