Abel giật giật ngón tay.
Nếu không phải bởi vì nửa người vẫn còn mắc kẹt trong trần nhà thì có thể thấy được cơ thể căng cứng của anh ta đang run lên nhè nhẹ. Có lẽ là xuất phát từ cơn thịnh nộ, hô hấp của anh ta ngược lại trở nên thật nông và nhẹ nhàng, chỉ có đôi mắt đỏ rực đầy tia m.á.u là vẫn nhất quyết nhìn chằm chằm không rời con thằn lằn kỳ quái vừa phá nát sàn nhà kia.
Lâm Dữu nghi ngờ rằng việc đầu tiên anh ta làm sau khi xuống đây chính là biến SCP-682 thành món thịt kho tàu.
Cô dùng chút thủ đoạn nhỏ để khiến SCP-682 hiểu lầm rằng cô vẫn còn đứng đó, đợi đến khi nó lao tới thì đã không còn kịp phản ứng nữa.
Bò Sát Bất T.ử càng tiếp cận thì càng cẩn thận, trước khi tung ra đòn tấn công cuối cùng kia thì đúng là không có một chút động tĩnh nào, Lâm Dữu hoàn toàn dựa vào khoảng cách giữa hai lần nghe thấy âm thanh để đưa ra phán đoán được ăn cả ngã về không. Thành thật mà nói, tất cả những việc này có thể phát triển đúng như mong muốn, phần lớn là nhờ vào may mắn.
— Abel đang yên đang lành đứng tại chỗ cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng gặp phải xui xẻo.
Anh ta bị Bò Sát Bất T.ử húc đầu vào bụng, lưng chôn thẳng vào lớp xi măng, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Lửa giận dâng lên trong con ngươi, Abel bấu chặt lấy vết nứt, kéo mình ra từng chút một. Bụi xi măng rơi lả tả xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863701/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.