Đương nhiên Lâm Dữu sẽ không ngốc đến mức nói thật.
Cô chỉ yên lặng nghe bọn họ thay phiên nhau bàn luận về tình cảnh khó khăn của hiện tại, chỉ thiếu điều nói thẳng ra là đám đó đã bị cô xử lý gần xong rồi, không cần phải tiếp tục đấu trí với không khí nữa.
Nhưng tốt xấu gì cũng nhịn được.
''Đúng đúng.''
Đồng đội mới tới phụ họa: "Quan trọng nhất vẫn là cẩn thận."
"Nói mới nhớ." Anh ta để đầu đinh ngắn ngủn, trông có vẻ rất hoạt bát nhanh nhẹn: "Đi tới đi lui toàn là đụng phải người chơi, nói là chúng ta bị coi như tội phạm và bị giam giữ với tư cách nhân viên cấp D, thế mấy nhà nghiên cứu kia đâu rồi?"
''C.h.ế.t rồi.''
Người kia thuận miệng đáp, anh ta có khuôn mặt chữ điền và cái trán rộng.
Anh ta thấy bọn họ đều nhao nhao nhìn về phía mình, lập tức nói.
"Mọi người không thấy à?" Lúc này cũng không phân biệt được rõ đâu là đông nam tây bắc, anh ta đành phải tùy tiện chỉ một phương hướng: "Lúc tôi vừa ra ngoài thì có đụng phải một tên đấy. Một kẻ mặc áo blouse trắng rơi thẳng từ trần nhà xuống. Thẻ tên trên n.g.ự.c cũng bị bẩn hết, nhưng nhìn lướt qua thì hình như là một tiến sĩ."
Lâm Dữu: "Bẩn á?"
Cô tò mò hỏi một câu, chỉ thấy đối phương gật gật đầu.
"Chỗ bị rơi xuống cũng vậy."
Anh ta nhớ lại rồi nói: "Giống như bùn đen rơi lộp độp, như thể bị ăn mòn, sau đó trên người của vị tiến sĩ kia cũng dính một chút..."
"Chẳng qua khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863698/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.