Vừa mở nắp giếng, một mùi hôi thối nồng nặc tích tụ lâu năm đã xộc thẳng vào mặt.
Giản Minh Giai xuất thân là sinh viên y khoa, dù đã có chút chuẩn bị tâm lý và thích ứng khá tốt, ngay cả cô ấy cũng nín thở ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn vào bên trong thêm một lần nào nữa.
Phản ứng của Cảnh Thanh Hà còn dữ dội hơn...Anh ta khiêng đá mệt đến thở hồng hộc, không hề phòng bị mà ngửi phải mùi này, giây tiếp theo đã ôm miệng, ngã nhào vào bụi cỏ bên cạnh. Vất vả lắm mới tránh xa được một chút, lúc này mới thở hổn hển hít lấy không khí trong lành.
“Mẹ kiếp...”
Lư Chấn Kiệt bị xông cho nghẹt thở, mặt mày khó nói nên lời: "Cái mùi gì thế này...”
“Mùi xác c.h.ế.t mấy chục năm.”
Mặc dù giờ chắc chỉ còn xương thôi.
Lâm Dữu lùi lại vài bước, buông tay đang bịt mũi: "Cũng không trách được.”
“Vậy vấn đề là.” Cố Hành cũng đứng cách xa, nhíu mày hỏi: "...Có cần vớt cái thứ bên trong lên không?”
Không khí lập tức im lặng và tĩnh mịch.
Miệng giếng xây bằng xi măng rộng hơn một mét, đủ cho người trưởng thành đu xuống. Bên trong giếng sâu đen ngòm, ánh đèn pin căn bản không đủ để nhìn thấy đáy.
Mùi bốc ra đã dịu đi phần nào... Cũng có thể là họ đã quen rồi, nhưng không khó để tưởng tượng khi cả người thực sự chui vào thì mùi sẽ nồng nặc đến mức nào.
Chắc chắn không ai chịu nổi.
Lâm Dữu “ừm” một tiếng.
...Cô cảm thấy có thể thử.
Hai phút sau.
“Cứ mười giây lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863644/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.