Harionago ngây người.
Lê Tĩnh ngây người, Nhậm Minh Đức cũng ngây người, ngay cả Từ Nghiêm cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ chỉ nghe qua Lâm Dữu nói đại khái, nhưng cho đến khi hành động vừa rồi vẫn còn ôm chút nửa tin nửa ngờ, chỉ là thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, tự tin mười hai phần, mới mạo hiểm đi theo cô thử một phen.
Không ai ngờ cô lại ra tay lại dứt khoát đến vậy. Vèo vèo, những sợi tóc vụn rơi đầy đất rời khỏi cơ thể Harionago, ánh sáng sắc bén như kim châm trên đó cũng dần phai đi, trông giống hệt tóc bình thường.
Harionago vẫn bị đè trên mặt đất thở dốc, cô ta không biết nên hận Nhậm Minh Đức dẫn cô ta đến đây, hay là hận Lê Tĩnh đang đè chặt cô ta xuống đất, hay là Từ Nghiêm vì đã giữ lấy mớ tóc dài của cô ta...
Chỉ dứt khoát nguyền rủa từng người trong lòng đến ngàn đao vạn nhát, cuối cùng trợn mắt căm hận nhìn Lâm Dữu, người vẫn cầm kéo trong tay, hận không thể nuốt chửng cô.
“Mày cắt đi!” Cô ta liều mạng hét lên: "Mày giỏi thì cắt nữa đi!”
Lâm Dữu: “...”
Chưa từng nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như vậy.
“Vậy tôi tiếp tục cắt nhé.”
Cô nghiêm túc gật đầu.
“...Nếu cô thấy kiểu đầu đinh còn cá tính hơn.” Cô cầm kéo lên đo ngang đo dọc một chút, rồi lại tự nói một mình: "Tiếc là vừa nãy trên kia không có tông đơ, nếu không tôi cũng không ngại giúp thêm một tay ...”
Để cô ta cảm nhận thế nào là vừa tắt đèn là thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863624/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.