Đợi Cảnh Thanh Hà và Liêu Đồng run rẩy dò xét tình hình mấy căn nhà bên ngoài xong, rồi quay trở lại tìm người khắp nơi, khi tìm đến phòng khách thì thấy Lâm Dữu và Giản Minh Giai đang ngồi vững vàng trên ghế sofa, một người không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì, người kia thì tùy tiện lật tạp chí.
Cảnh Thanh Hà còn đỡ, Liêu Đồng thì không khỏi có chút bất mãn.
Tuy nói là phải chăm sóc các bạn nữ, nhưng không thể lười biếng như vậy được, cậu ta tiến lên hai bước, nói giọng điệu chính nghĩa.
"Hai người... Vch!" Cậu ta vừa nói được hai chữ thì thấy cái thứ đang treo ngoài cửa sổ, sợ đến giật b.ắ.n cả mình: "Đây là đang làm gì vậy?!"
"Hả?"
Lâm Dữu bị tiếng kêu của cậu ta làm cho có chút ngơ ngác, quay đầu nhìn lại mới nhớ ra: "À à, tớ treo đấy, suýt chút nữa thì quên mất."
Liêu Đồng: "..."
Cậu ta kinh hãi chỉ vào con rối gỗ đang treo lơ lửng, tay vẫn còn run.
...Cái này mà cũng quên được á?!
Con rối Billy mà cậu ta đã tận mắt nhìn thấy bị nhét vào tủ khóa kỹ, giờ phút này ướt sũng từ trên xuống dưới, gấu quần vẫn còn nhỏ nước.
Cái que gỗ mắc trên ban công đ.â.m xuyên qua một bên tay áo của nó, rồi xuyên thẳng sang bên kia, treo ngang nó lơ lửng ở đó. Đặc biệt là cái cổ không có gì chống đỡ, mặc cho nó rũ đầu xuống, đừng nói là nửa đêm nhìn thấy, ngay cả ban ngày liếc qua cũng đủ dọa người ta c.h.ế.t khiếp.
Liêu Đồng vắt óc suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863616/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.