Giọng của ma nữ khàn đặc như thể một ống bễ bị thủng, vừa trầm vừa khàn.
Biểu cảm của Phạm Tĩnh Thư không được tốt lắm: “Cô giáo... thật sự không sao ạ?"
Lâm Dữu vô tội chớp mắt: “Hả?"
Ái chà chà, vừa nãy cô thật giỏi, tự cho mình một like.
Vừa nãy cô cố ý nghiêng người che khuất phía tủ sách, cô ta không nhìn thấy tình hình cụ thể, chỉ bán tín bán nghi hỏi: "Em nghe thấy…"
"Yên tâm yên tâm, không có gì đâu."
Lâm Dữu quay đầu nhìn lại khe hở giữa giá sách và tường, “móng vuốt gà" bị kẹt kia giãy giụa hai cái, cuối cùng cũng giãy được lỏng ra một chút. Thế nhưng, dường như nhận ra cô vẫn đang nhìn về phía bên này, tay "xoẹt" một tiếng rụt về, đầy vẻ kinh hãi.
…Có cần thiết vậy không, cô đâu phải là ma quỷ gì.
Chẳng qua, Lâm Dữu trầm ngâm nghĩ, như vậy cũng có nghĩa là gặp ma quả nhiên không cần phải chỉ biết chạy trốn. Chỉ cần tìm đúng phương pháp, g.i.ế.c ngược không phải là chuyện viển vông nha.
Chỉ là lần này cũng đến quá dễ dàng rồi.
Với tư cách là bên thắng cuộc, Lâm Dữu đường hoàng dựa vào giá sách, chỉ để lại con ma nữ phía sau dám giận mà không dám nói. Phía sau không còn động tĩnh gì nữa, cô nghĩ một lúc, cuối cùng từ trong trí nhớ bản thân có thể đã nghe qua câu chuyện ma tương tự ở đâu đó.
Ma nữ trong khe hở.
Nghe nói là truyền thuyết đô thị bên Nhật Bản. Nếu bạn ở trong phòng của mình cảm thấy có người đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863596/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.